TRUY TÌM KÝ ỨC
Phan_66
Con dao trong tay Trương Phúc Thái rơi xuống đất. Ông ta lập tức mở miệng, “Đồng chí cảnh sát! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Là tôi nhất thời hồ đồ. Tại bọn bắt cóc nói, nếu không giết các cậu, chúng sẽ giết tôi… Xin cậu hãy tha cho tôi! Đồng chí cảnh sát, tôi không dám nữa… Tôi xin nhận tội!”
Từ Tư Bạch lặng lẽ nhìn ông ta, sắc mặt không một chút biểu cảm. Ánh mắt anh đặc việt thâm trầm, khiến Trương Phúc Thái bất giác sởn gai ốc.
“Tôi không phải là cảnh sát.” Anh đột nhiên mở miệng.
Trương Phúc Thái chẳng hiểu tại sao đối phương lại nhấn mạnh điều này. Nhưng nghe giọng nói ôn hòa của anh, ông ta lại cảm thấy nhẹ nhõm. Ông ta nghĩ, chỉ cần mình nhận tội, đối phương sẽ bỏ qua. Cậu ta là người của cảnh sát, chắc sẽ không giết ông ta.
“Pằng!” Một tiếng nổ đanh sắc vang lên. Trương Phúc Thái trợn mắt, nhìn Từ Tư Bạch buông thõng khẩu súng. Giây tiếp theo, ông ta ngã xuống đất, tắt thở trong giây lát.
Như phát giác ra điều gì đó, Từ Tư Bạch ngẩng đầu. Chủ tịch tập đoàn Hoa Diên Hà Kinh Luân đang đứng cách anh mười mấy mét, sắc mặt kinh hoàng. Bắt gặp ánh mắt của anh, ông ta lập tức quay người bỏ chạy.
Từ Tư Bạch vẫn đứng yên một chỗ, dõi theo bóng đối phương. Cho tới khi ông ta gần khuất dạng, anh từ từ giương súng, bóp cò. Đối phương lập tức ngã xuống.
Bao nhiêu năm qua, anh không hề quan tâm đến sự sống hay cái chết, cứu người hay giết người. Anh chỉ muốn yên lặng ở bên Tô Miên, làm công việc mình thích. Cho tới hôm nay, anh mới nhận ra, việc tận tay giết người, đặc biệt vì cô mà giết người thực ra cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi. Điều quan trọng là anh không hề bài xích hành động này.
Từ Tư Bạch bình thản cúi xuống nhặt vỏ đạn, đồng thời rút khăn tay lau sạch khẩu súng. Anh không định ngồi tù vì chuyện vừa xảy ra.
Vừa đeo găng tay rồi bỏ khẩu súng vào túi áo, Từ Tư Bạch đột nhiên dừng động tác. Anh ngẩng đầu, phát hiện một người đàn ông bế một người phụ nữ đứng đằng sau những chiếc giá để hàng. Gương mặt người đàn ông chìm trong bóng tối, anh chỉ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn mặc comple chỉnh tề của hắn. Còn người phụ nữ trong lòng hắn mặc áo khoác dài màu đen của cảnh sát, gương mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Đó chính là Tô Miên.
Trái tim Từ Tư Bạch như bị đập mạnh một phát. Người đàn ông đó nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối, biến mất trong chớp mắt. Từ Tư Bạch liêng giương súng, chạy đuổi theo đối phương.
Trên tàu điện ngầm. Hồi còi réo vang tựa như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người. Đường hầm tối đen phía trước giống một cái động hun hút không thấy tận cùng. Lải Nhải đang ở chỗ nối giữa hai toa tàu, ngồi xổm xuống, ra sức tháo mối nối. Mấy thanh niên trẻ đứng bên cạnh, trợ giúp anh ta.
Đằng sau bọn họ là toa tàu đầy ắp người, chen chúc chật chội. Bên này ngược lại trống không, có thể nhìn thấy buồng lái ở đầu tàu và một dãy tay vịn đung đưa.
Không khí trong toa tàu vô cùng căng thẳng. Tất cả mọi người đều dõi theo nhất cử nhất động của Lải Nhải. Thỉnh thoảng lại có người hỏi:
“Tháo được chưa?”
“Vẫn không được sao?”
Lải Nhải không để ý đến họ, tiếp tục bận rộn. Một người thanh niên xuất thân từ ngành công trình lắc đầu, “Anh cảnh sát, mối nối này là nút chết, không thể tháo rời. Làm thế nào bây giờ?”
Câu nói của anh ta khiến đám đông xôn xao, bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn. Bình thường hay cười nói nhưng vào thời khắc này, sắc mặt Lải Nhải vô cùng nghiêm nghị. Trầm mặc trong giây lát, anh ta đột nhiên đứng dậy.
“Mọi người tránh ra cho tôi!” Anh ta cất cao giọng, đồng thời rút khẩu súng đeo bên hông.
Đám đông lập tức lùi về phía sau. Lải Nhải định thần, chĩa súng vào chỗ nối giữa hai toa tàu. “Pằng! Pằng! Pằng!...” Vô số tiếng nổ vang lên. Lải Nhải tựa hồ bắn một lèo sạch đạn mà mặt không đổi sắc. Đám hành khách sợ đến mức kêu thành tiếng.
Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, gương mặt Lải Nhải lộ vẻ mừng rỡ, cười ha hả, “Được rồi!”
Mọi người đều cúi xuống quan sát, sợi xích nối quả nhiên đứt thành mấy đoạn, thanh sắt nối hai toa cũng tách rời.
“Aaaa…! Được cứu rồi!” Tiếng hò reo hoan hô vang lên như sấm động. Mọi người vỗ tay, ôm nhau, vui mừng hớn hở.
Lải Nhải tốn khá nhiều sức lực để sơ tán hành khách trên toa tàu, lại tháo mối nối hồi lâu nên vào thời khắc này, anh ta mệt mỏi rã rời, chỉ biết ngồi bệt xuống sàn tàu, mỉm cười nhìn đám đông ở toa bên kia.
“Khoan đã!” Có hành khách cất cao giọng, “Anh cảnh sát vẫn còn ở toa đó.”
Mọi người đều nhìn Lải Nhải bằng ánh mắt đầy quan tâm, có người tỏ ra sốt ruột, “Anh cảnh sát! Mau nhảy sang bên này đi!”
Lúc này, khoảng cách giữa hai toa tàu vẫn còn rất gần, Lải Nhải chỉ cần giơ tay là có thể túm lấy tay họ. Anh ta lồm cồm đứng dậy, giờ tay chào kiểu nhà binh, “Mọi người hãy bảo trọng! Sau khi toa tàu dừng lại, sẽ có người đến ứng cứu ngay.” Nói xong, anh ta quay đi, chạy nhanh về buồng lái.
Đám hành khách dõi theo bóng lưng Lải Nhải, đồng thời hét lớn, “Mau quay lại đi!” Nghe thấy tiếng gọi, viền mắt anh ta cay cay. Anh ta đi vào rồi đóng sầm cửa buồng lái, chặn mọi âm thanh ở bên ngoài.
Nghe tiếng động, Mặt Lạnh liền ngoảnh đầu. Anh ta yên lặng trong giây lát rồi mở miệng, “Cậu không cần quay về đây!”
Lải Nhải khịt khịt mũi, đi đến bên anh ta, “Thế sao được? Mặt Lạnh và Lải Nhải của tổ Khiên Đen mãi mãi kề vai sát cánh. Hơn nữa, nếu xảy ra chuyện gì, tôi còn phải giúp anh nữa.”
Mặt Lạnh dõi mắt về phía trước, “Quay về thì quay về, nhưng cũng đâu cần khóc lóc sướt mướt như vậy?”
Lải Nhải, “Anh đúng là quá đáng, chẳng có tình người gì cả. Tôi sợ chết được chưa? Cũng chẳng biết có thể lái con tàu này tới khu an toàn rồi chúng ta nhảy xuống thoát thân hay không nữa?”
Đúng lúc này, thiết bị liên tục đổ chuông, giọng nói khô khốc của Tần Văn Lang truyền tới, “Mặt Lạnh, Lải Nhải!”
“Vâng.”
“Bọn họ đã tính ra lộ trình của con tàu rồi. Mười phút sau, các cậu sẽ rời khỏi khu vực nội thành, tiến vào đường hầm dưới sông Hán Giang… Trạm đỗ của khách sạn Thế Kỷ vẫn chưa khai thông, các cậu sẽ đâm vào nơi đó.”
Trên quảng trường. Hoạt động sơ tán người dân vẫn đang tiếp tục trong không khí khẩn trương và hoảng loạn. A mặc áo gió màu đen, đội chiếc mũ rộng vành, cúi thấp đầu xuyên qua dòng người. Không một ai chú ý đến hắn, hắn cũng chẳng nhìn bất cứ người nào. Hắn vừa rời khỏi sân khâí biểu diễn của một tòa nhà nào đó, càng cách xa đám đông, đi tới góc vườn hoa không một bóng người của khách sạn. Hắn nhanh chóng mở nắp đậy đường ống ngầm, nhảy xuống rồi giơ tay đóng nắp. Khóe miệng hắn để lộ nụ cười vui vẻ.
Người lữ hành bi thương A.
Kẻ bội đức L.
Tên đánh mất trái tim R.
…
Đây là biệt hiệu vừa ấn tượng vừa xót xa mà Tô Miên từng đặt cho chúng. Mặc dù lúc ấy, cô vì nhiệm vụ nằm vùng nên mới tiếp cận chúng. S thì chỉ luôn mỉm cười, dung túng người phụ nữ đó. Bây giờ, ở dưới lòng đất, điều mà chúng chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến.
Ở một nơi rất sâu dưới tầng hầm, Tô Miên từ từ mở mắt. Thứ cô nhìn thấy đầu tiên là một ngọn đèn màu vàng chanh ấm áp, đặt trên chiếc bàn cách chỗ cô không xa. Vì căn phòng quá tăm tối, không có bất cứ ánh sáng nào khác nên chiếc đèn càng trở nên nổi bật.
Cô đang nằm sấp trên chiếc sofa mềm mại. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Tô Miên định thần rồi ngồi dậy. Sờ tay lên thắt lưng, cô phát hiện khẩu súng tùy thân đã biến mất.
“Em tỉnh rồi à?” Một thanh âm trầm thấp, vô cùng dịu dàng từ phía sau truyền tới.
Tô Miên đờ người, chậm rãi quay đầu. Trong góc tối lờ mờ có một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài. Hắn có thân hình cao lớn, mặc comple chỉnh tề. Vào thời khắc này, hắn cúi đầu nên cô không nhìn rõ mặt. Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, đốm lửa lập lòe.
Tô Miên đột nhiên có cảm giác rất đỗi quen thuộc. Cả thế giới dường như vì hắn mà trở nên u ám. Còn huyết mạch trên toàn thân cô lạnh buốt trong giây lát.
“Tô Miên, lâu rồi không gặp!” Người đàn ông tiếp tục mở miệng.
Chương 86: Vua Của Tội Ác - P1
Tô Miên từng tưởng tượng ra cảnh mình gặp lại S. Nhưng khi thời khắc này đến, hóa ra trong lòng không phải cảm giác căm hận hay chán ghét mà là nỗi bi thương và tĩnh lặng.
“Đây là căn phòng an toàn”. Người đàn ông nói nhỏ: “Có mấy gian liền, cũng đầy đủ thiết bị sinh tồn. Cho dù bên trên này đổ cũng không sao. Đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ ra ngoài sau.”
Tô Miên quan sát xung quanh. Bên cạnh quả nhiên có một cánh cửa nối thông với căn phòng khác tối đen như mực. Đúng lúc này, cô nghe tiếng bước chân rất khẽ. Dường như còn có người khác đang ẩn mình trong bong tối. Là A, L hay R?
“Anh muốn thế nào?” Cô cất giọng lạnh lẽo.
Người đàn ông ngẩng đầu, đưa mắt về phía cô: “Tôi muốn em nhớ ra tôi”.
Bây giờ Tô Miên đã có thể thấy rõ diện mạo của đối phương. Đó là một gương mặt tuấn tú xa lạ. Hắn có đôi mắ ôn hòa và sâu thẳm, làn môi mỏng hơi nhếch lên. Ngũ quan của hắn không đặc biệt xuất chúng nhưng người đối diện sẽ dễ dàng bị thu hút bởi khí chất trầm tĩnh tỏa ra từ con người hắn.
Có một số người mà sự tồn tại của họ đã khắc sâu trong lòng bạn, dù bị mất trí nhớ, bạn vẫn có thể cảm nhận được anh ta. Đối với Tô Miên, đó là Hàn Trầm, là…S. Trong lúc ngẩn ngơ, đầu óc cô chợt hiện lên một số hình ảnh mơ hồ. Tại một thời điểm nào đó, cũng có người đàn ông như vậy, ngồi bên cửa sổ, ngắm mặt trời mọc và ánh hoàng hôn. Còn cô đứng cách hắn không xa, lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.
Cố gắng dẹp bỏ mọi ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, tâm trạng của Tô Miên cũng dần trở nên bình tĩnh. Vì muốn biết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ nên bây giờ cô ngồi im bất động, chờ đối phương kể lại chuyện năm xưa.
Người đàn ông không tiếp tục nhìn cô mà quay mặt sang một bên, đồng thời đưa điếu thuốc lên miệng: “Lần đầu tiên tôi gặp em, em mới lên tám, còn tôi mười ba tuổi”.
Tô Miên giật mình kinh ngạc. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Không ngờ hắn lại biết đến cô sớm đến thế. Lúc cô tám tuổi tức là năm 1997. Theo hồ sơ ghi chép, năm đó, bố cô hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ.
“Là năm bố em qua đời’’. Dường như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu cô, hắn nói tiếp: “Bố em phụ trách vụ án giết người hàng loạt mà bố tôi là hung thủ. Cuối cùng, bố tôi đã giết chết bố em và trốn thoát thành công’’.
Tô Miên ngồi yên trên sofa, trong lòng đau nhói. Người đàn ông tiếp tục cất giọng đều đều: “Bố tôi là thiên tài tội phạm bẩm sinh. Mọi kiến thức về vấn đề tổ chức, lên kế hoạch, thoát thân, sắp xếp thế thân… đều là do ông ấy dạy cho tôi’’.
Nói xong câu này, hắn lại quay đầu về phía Tô Miên. Cô nhìn vào mắt hắn nhưng không nắm bắt được bất cứ tâm tình nào của đối phương.
Đó là một quá khứ như thế nào? Câu chuyện về con trai của kẻ giết người hàng loạt và con gái của người cảnh sát đã hi sinh, trong khi cô không hề hay biết thì hắn vẫn nhớ rõ mồn một.
Người đàn ông lại nói: “Lúc đó, tôi cũng có mặt ở hiện trường. Tôi vẫn nhớ ánh mắt của bố em nhìn tôi trước khi chết!’’ Hắn ngừng lại trong giây lát. Tô Miên không thể đoán ra, bố cô nhìn cậu thiếu niên mười ba tuổi này bằng ánh mắt ra sao?
“Sau đó, tôi giấu bố, một mình đến lễ truy điệu của bố em. Tôi đã gặp em ở nơi đấy và nói với em: “Xin hãy nén bi thương’’. Nhưng em lại đáp lời: ‘‘Em sẽ không bao giờ nén bi thương, cho đến khi bắt được hung thủ giết bố em’’.’’
Tô Miên chấn động. Ánh mắt người đàn ông càng trở nên dịu dàng. Hắn kể tiếp, một thời gian dài sau đó, cậu thiếu niên luôn nhớ tới đôi mắt của bé gái, còn câu ‘‘không bao giờ nén bi thương’’, như một lời nguyền, một loại tín ngưỡng luôn quanh quẩn trong trái tim hắn. Hắn nhiều lần tới nhà cô, tới trường học của cô, dõi theo cô từ phía xa, chứng kiến mọi cảm xúc buồn vui của cô.
Con người của người cảnh sát hình sự từng nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại liệu có phải là người như bố cô ấy không?
Muôn vạn tâm tình và ký ức, cũng như mối nhân duyên giữa cô và hắn, làm thế nào để khái quát được đây?
Người đàn ông buông thõng cánh tay, để mặc tàn thuốc rơi xuống đất. Hắn cất giọng trầm trầm: ‘‘Một bé gái còn ít tuổi mà lại có dũng khí ‘‘không bao giờ nén bi thương’’. Nếu có được cô ấy, cuộc đời tôi sẽ không còn cô độc nữa.’’
Viền mắt Tô Miên đột nhiên ươn ướt, không phải vì đồng tình hay mềm lòng, mà như S và những thành viên khác trong tổ chức tội phạm từng nói, cô có thể cảm nhận một cách chân thực tình cảm dịu dàng của hắn. Cho dù hắn là ác quỷ giết vô số người, nhưng cô vẫn cảm nhận được nỗi bi ai và sự bất lực của hắn.
Tuy nhiên, khi mở miệng, ngữ khí của cô lại rất lạnh lùng và có phần chế nhạo: ‘‘Bố anh giết bố tôi, còn anh là thủ lĩnh của tổ chức tội phạm, anh nghĩ chúng ta có thể ở bên nhau hay sao?’’
Người đàn ông im lặng vài giây: ‘‘Tô Miên!’’ Hắn cất giọng hết sức ôn hòa: ‘‘Trên đời này có nhiều chuyện biết là không thể mà vẫn làm đấy thôi. Không phải người nào cũng lựa chọn tình yêu đầy hy vọng’’.
Tô Miên nhất thời không thể thốt ra lời. Hắn dập tắt mẩu thuốc, đặt tay lên đầu gối, một lúc sau mới lên tiếng: ‘‘Tô Miên! Trước kia tôi đã từng nói với em một điều nhưng em không tin. Trong lý luận của em, những người tâm thần bệnh hoạn có đặc điểm rõ ràng như dễ nổi giận, một khi xúc động thì dễ có hành vi phạm tội. Phần lớn thường uống rượu, bởi rượu có thể đánh thức sợi dây thần kinh bị trì trệ hơn người bình thường. Chúng tôi khao khát sự kích thích, bởi chúng tôi bị tê liệt cảm xúc… Nhưng có một điểm, em đã sai rồi…’’
Căn phòng vô cùng tĩnh mịch, ngoài giọng nói của người đàn ông và tiếng thở của cả hai thì không còn bất cứ âm thanh nào khác. Tô Miên lại cảm thấy một nỗi xót xa ùa vào lòng, bởi cô biết hắn định nói điều gì.
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như lòng đất: ‘‘Tôi yêu em! Tình cảm của tôi không hề nhạt nhẽo và kém sâu sắc. Từ trước đến nay, tôi luôn có thể cảm nhận được em’’.
‘‘Vài năm sau, khi tôi từ nước ngoài trở về, bên cạnh em đã có Hàn Trầm’’. Người đàn ông cất giọng trầm tĩnh.
Tô Miên không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên năm đó gặp lại cô ở độ tuổi trưởng thành sẽ có tâm trạng như thế nào?
Cô yêu người đàn ông trong sạch và chính trực nhất trên thế giới này. Còn hắn là vua của tội ác trong bóng tối.
Hai người yên lặng một lúc, Tô Miên lại mở miệng: ‘‘Vì thế, kể từ lúc tôi gia nhập tổ chức của các anh, anh đã biết thân phận thật sự của tôi?’’
Người đàn ông gật đầu: ‘‘Tôi biết từng sự việc nhỏ liên quan đến em’’.
Tâm trạng của Tô Miên bị đè nén đến mức không thở nổi. Cô đã phải hi sinh rất nhiều để nằm vùng nhưng hóa ra đấy chỉ là hành động ‘‘gậy ông đập lưng ông’’ mà thôi.
Tô Miên cất giọng khô khốc: ‘‘Năm đó, kế hoạch của các cảnh sát bị thất bại là bởi thân phận của tôi đã sớm bị vạch trần?’’
Có lẽ không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, người đàn ông trầm mặc trong giây lát mới trả lời: ‘‘Không phải’’.
Hắn cười cười: ‘‘Trong cuộc đời này, người duy nhất tôi chịu thua là Hàn Trầm. Trước khi kế hoạch diễn ra, anh ta đã biết em bị lộ thân phận. Sau đó, anh ta tương kế tựu kế… Chỉ thiếu một bước nữa là chúng tôi thất bại thảm hại’’.
Tô Miên chau mày: ‘‘Là Hứa Nam Bách sao?’’
Người đàn ông gật đầu: ‘‘Đúng, là Hứa Nam Bách’’.
Chính sự tráo trở của người đàn ông này đã khiến cảnh sát và tổ chức tội phạm đều bị tổn thất nặng nề.
Chương 87: Vua Của Tội Ác - P2
Mặc dù không còn nhớ mọi chuyện xảy ra năm xưa nhưng Tô Miên không ngờ Hàn Trầm là người duy nhất mà S buộc phải thừa nhận chịu thua; hóa ra cô và anh chỉ cách chiến thắng có một bước. Trong đầu Tô Miên chợt nhớ đến câu nói của Hàn Trầm, “Lúc bấy giờ, anh còn trẻ người non dạ nên mới để mất em. Là anh có lỗi với em.”
Hàn Trầm! Tất cả đều do chúng ta bị mất trí nhớ. Trên thực tế, anh chưa từng để mất em, không phụ lòng bất cứ người nào. Chỉ thiếu một chút nữa thôi là chúng ta đã không còn xa cách.
Lục phủ ngũ tạng dội lên từng đợt đau buốt, Tô Miên nhắm rồi lại mở mắt, một ý nghĩ nào đó ngày càng trở nên rõ ràng, ép cô phải đối mặt một cách tàn nhẫn.
“Việc tôi bị mất trí nhớ và bị tráo đổi thân phận là do anh sắp xếp đúng không?”
Trong lúc cô im lặng, người đàn ông ở phía đối diện yên tĩnh chờ đợi, cũng tựa như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian ruột gan như đứt thành từng đoạn đó.
Hắn lại châm một điếu thuốc, hít một hơi mới đáp khẽ, “Đúng vậy. Thuốc là do Tân Giai chuẩn bị, có thể làm tê liệt thần kinh, khiến trí nhớ con người bị tổn thương. Có điều, chúng tôi không ngờ Hàn Trầm cũng xông vào căn phòng chứa hơi độc.”
Tô Miên cúi đầu. Cuối cùng, cô cũng đã sáng tỏ, vụ mất trí nhớ không phải là tai nạn ngoài ý muốn mà là âm mưu của tổ chức tội phạm. Hóa ra năm năm bị đánh cắp được bắt đầu từ thời khắc đó.
“Tôi muốn bắt đầu lại với em.” Người đàn ông nói giọng từ tốn, ngữ khí đầy vẻ bi ai, “nếu ngày đó, tôi không phải là tội phạm, em không mất đi người cha chính trực, tôi và em gặp nhau, tất cả liệu có khác không?”
Nói xong, hắn ngoảnh đầu về phía cô. Tô Miên chỉ cảm thấy tức thở, nước mắt lăn dài xuống gò má.
Hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và bi thương, “Em đừng khóc nữa. Tô Miên! Tôi chỉ không muốn bỏ cuộc. Dù thế nào, tôi vẫn muốn quay đầu hỏi em một câu: Em có bằng lòng đi cùng tôi, có bằng lòng quay về bên chúng tôi hay không?” Hắn nói rất chậm và rành mạch, “Em đã quên tôi, quên mất chúng tôi, quên đi tình cảm của tôi. Cuộc đời tôi phải tiếp tục thế nào, kết thúc ra sao đây?”
Tô Miên giơ tay che mắt, “Không! Anh không phải là S! Không phải anh!”
Cả căn phòng kín trở nên đặc biệt tĩnh lặng trong giây lát. Giọt lệ chảy xuống kẽ tay, nhưng cô mím chặt môi để không bật ra tiếng thổn thức. Người đàn ông trước mặt tựa hồ hóa đá.
“Tại sao tôi không phải?” Hắn hỏi.
Tô Miên buông thõng tay, vẻ mặt cô đã trở nên bình tĩnh, chỉ viền mắt vẫn còn đỏ hoe. Vào thời khắc này, nhìn cô giống một con thú non bị khiêu khích, bị tổn thương nhưng không có cách nào phát tiết.
“Tổ chức của các anh không bao giờ làm chuyện vô vị. Kể từ vụ nổ trên đường phố, mọi việc các anh làm đều vì một mục đích được che đậy rất kỹ. Hôm nay, các anh để chúng tôi vào căn phòng của S, nói với tôi những lời này, lại liên tưởng tới các chi tiết như mật mã, bức thư, đoạn băng khiêu vũ… trước đó. Mục đích của các anh đã trở nên rõ ràng, đó là đánh thức ký ức trong quá khứ.”
Cô nhướng mày nhìn người đàn ông, “Nếu chỉ vì muốn đánh thức trí nhớ của tôi thì không cần phải đợi đến ngày hôm nay. Hơn nữa… nếu thật sự là S, có lẽ anh càng không muốn tôi hồi phục trí nhớ mới phải. Anh cũng vừa nói, anh muốn bắt đầu lại với tôi.”
Người đàn ông im lặng. Tô Miên hít một hơi sâu, cô nghe thấy giọng nói khô khốc như tảng băng vỡ vụn của mình, “Vì vậy… ký ức mà các anh muốn đánh thức là một người khác. Là ký ức của S.”
Căn phòng vô cùng tĩnh mịch, Tô Miên nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình. Cô từ từ đưa mắt về góc tối trong phòng. Dù không nhìn rõ nhưng cô biết, “người khác” đang ở đó. Anh ta cũng giống cô, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện quá khứ, ký ức thuộc về S.
“Vậy em hãy nói cho tôi biết, S là ai?” Người đàn ông hỏi.
Tô Miên không trả lời, giọt lệ lại trào ra khóe mi, cô liền giơ tay lau sạch.
“Là ai?” Người đàn ông dập tắt mẩu thuốc, liên tục truy vấn.
“Đủ rồi, R!” Giọng nói trầm trầm quen thuộc từ bóng tối cách chỗ Tô Miên không xa truyền tới. Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của cô. Người đó tiếp tục lên tiếng, “Không cần nói nữa, tôi đã nhớ ra rồi.”
R đứng dậy, còn Tô Miên ngồi bất động. Tất cả xảy ra như một giấc mơ. Người đàn ông từ bóng tối bước ra ngoài. Vẫn là thân hình cao gầy đó, gương mặt anh nhem nhuốc hơn ban nãy, đôi mắt bình tĩnh trong trẻo nhìn cô chăm chú. Giống như lần đầu tiên gặp nhau, tựa như những tháng ngày ấm áp ở bên cạnh cô.
Bắt gặp gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của anh, trong đầu Tô Miên chợt hiện ra rất nhiều chuyện, nhiều manh mối và ám chỉ. Thì ra tất cả như một tấm lưới dày đặc bủa vây người đàn ông trước mặt. Năm năm trước, cô xảy ra chuyện. Bốn năm trước, cô tỉnh lại. Một năm sau đó, người đàn ông này đến bên cô.
Anh luôn ở bên cạnh cô nhưng không bao giờ gần gũi. Anh luônc ô độc một mình, ngay cả cô cũng không thể thật sự bước vào thế giới nội tâm của anh. Vì vậy, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng vào mấy tháng trước, T cũng không muốn tiết lộ sự thật mà chỉ nói, “Tôi không thể nói.”
Hàn Trầm từng nhấn mạnh, tìm ra một mối liên hệ giữa các vụ án thì sẽ tìm ra mục đích thật sự của chúng. Cô cho rằng, mối liên quan đó là cô. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, anh cũng liên quan đến các vụ án, đến từng phút giây sinh tử.
Bức thư khiêu khích của nhóm tội phạm viết: Chúng tôi sẽ đến vào 7 giờ 7 phút ngày 7. Cô đọc được, tổ Khiên Đen đọc được, anh cũng đọc được.
A, L và R gây ra vụ nổ, vụ trượng sáp và vụ moi tim để thiên hạ biết được sự tồn tại của chúng, để anh nhìn thấy sự tồn tại của chúng.
Buổi tối hôm nhận được đoạn băng khiêu vũ của L, cô trằn trọc mất ngủ, anh một mình đứng nơi gió lạnh hút thuốc. Lúc đó không biết anh nghĩ gì? Có phải anh cũng nghĩ, chúng để chừa khoảng trống bên tay phải cho một ai đó? Điệu nhảy cỉa L từ đầu đến cuối là để cho anh xem.
Nhóm sát thủ đặt hết mật mã này đến mật mã khác trên trái bom, là nhằm mục đích truyền tải tinh thần của chúng, cũng là kích thích khả năng tư duy Toán học và Triết học của anh. Dù bị mất trí nhớ nhưng tri thức đã tích lũy sẽ không bao giờ bị mai một.
Chúng bắt cóc anh và Châu Tiểu Triện, ép cô phải lựa chọn, mục đích không phải vì cô mà vì anh. Chúng tác động để cô từ bỏ anh, khiến anh nếm trải tâm trạng khổ sở khi bị bỏ rơi.
Cuối cùng, ngày hôm nay, R kể lại tường tận quá khứ của hai người. Ngay cả cô còn cảm thấy quen thuộc, anh làm sao không thức tỉnh cơ chứ?
Bọn chúng khao khát anh, cũng bảo vệ anh. Chúng chờ đợi sự trở về của anh nhưng vẫn án binh bất động một thời gian dài. Cái chết của T, Tân Giai và Hứa Nam Bách khiến chúng đau lòng, cộng thêm chuyện cô và Hàn Trầm tái ngộ, quyết tâm lật lại vụ án năm xưa, còn anh cũng tham gia trợ giúp khiến chúng không thể ẩn mình, nên mới xảy ra tất cả những chuyện này.
Tô Miên cố è nén tâm tình phức tạp, nhìn vào đôi mắt người đàn ông trước mặt. Bây giờ, đó là đôi mắt của Từ Tư Bạch hay S?
Từ Tư Bạch đứng dưới ánh đèn mông lung, viền mắt ươn ướt. Thì ra, đây là quá khứ của anh và cô. Anh đã yêu cô bao nhiêu năm trời. Lời nói và màn biểu diễn của R đã đánh thức ký ức mơ hồ trong anh, mà ký ức sâu sắc nhất chính là hình ảnh trong căn phòng chưa hơi độc bị phát nổ.
Tô Miên, trong căn phòng đó không chỉ có em và Hàn Trầm, còn có một người cam tâm tình nguyện bước vào. Em chỉ nhìn thấy Hàn Trầm ở trước mặt, ngay cả trong giấc mơ, em cũng luôn tìm kiếm anh ta. Em không nhìn thấy người nằm ở đằng sau em là tôi.
Tôi đã quên mất tên họ và quá khứ, quên mất đồng bọn và tín ngưỡng. Trong sinh mệnh vốn tăm tối của tôi chỉ lưu lại một tia sáng. Tôi sống một cuộc đời yên tĩnh và khô khan, chỉ để chờ đợi sự xuất hiện của em.
Cuối cùng, tôi cũng trở thành người mà em muốn, nhưng em vẫn không thuộc về tôi.
Chương 88: Cuộc Sống Cô Ấy Muốn
Ba người yên lặng nhìn nhau. R là người phản ứng đầu tiên, hắn giơ tay che mắt rồi lại bỏ xuống. Sau đó, hắn hít một hơi, đi đến bên Từ Tư Bạch.
“S, hoan nghênh anh trở về.” Hắn nói.
Một câu bình thường nhưng khiến Tô Miên có cảm giác nhói đau trong lòng. Cô lặng lẽ nhìn hai người đàn ông. R ôm Từ Tư Bạch, anh cũng đặt tay lên lưng hắn.
Vài giây sau, hai người rời nhau ra, ánh mắt của Từ Tư Bạch dừng lại trên gương mặt Tô Miên. Nhưng anh lập tức nhìn R, khóe miệng để lộ nụ cười ôn hòa và bình tĩnh: “Tôi xin lỗi”.
R im lặng vài giây mới trả lời: “Anh chẳng có lỗi với bất kỳ người nào”.
Từ Tư Bạch lại đưa mắt về phía Tô Miên, nói nhỏ với R: “Tôi muốn ở cùng cô ấy một lát”.
Tô Miên như bị yểm bùa, toàn thân hóa đá, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
“Vâng.” R đi sang phòng bên cạnh rồi khép cửa, để lại không gian riêng cho hai người.
Từ Tư Bạch đi đến bên cô. Tô Miên liền cụp mi, quay sang một bên. Anh ngồi xuống sofa, cách cô không gần cũng không xa. Cô có thể ngửi thấy mùi formalin và mùi tanh quen thuộc tỏa ra từ người anh, còn cả mùi khói thuốc súng xa lạ nữa. Rõ ràng chỉ là mùi rất nhạt nhưng dường như lại đè nặng lồng ngực khiến cô không thở nổi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian